Hạnh phúc trong vòng tay anh!

Nhãn:

“Đồ trăng hoa. Thật tồi tệ…” - Tuấn chửi tôi trước mắt anh trai tôi, rồi bỏ đi. Tôi đau khổ vì không có cơ hội giải thích.

Thời gian trôi đi khi tôi tìm được bến đỗ mới thì Tuấn lại xuất hiện với những lời lẽ căng thẳng: “Chúng ta chưa chia tay nhau. Còn nợ nhau lời giải thích. Tình cũ chưa dứt mà em đã…”.

Một năm trước, chuyện xảy ra khi tôi đến khách sạn đón mẹ và anh trai. Anh trai tôi công tác và cưới vợ sinh sống ở nước ngoài khá lâu. Mẹ tôi cũng qua đó chơi và chăm nom cháu nhỏ giúp anh chị. Lần này anh đưa mẹ về thăm quê.

Tôi và anh trai vốn hợp nhau từ bé. Mỗi lần đi chơi tôi lại khoác tay anh. Bây giờ anh hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn cưng chiều tôi như ngày trước. Tôi và anh khoác tay nhau đi từ phòng tầng ba khách sạn xuống để đến nhà chị gái trước khi anh và mẹ về quê.

Gặp Tuấn (đang tập sự hướng dẫn viên du lịch) tôi chưa kịp chào và giới thiệu anh trai thì anh gọi tôi là đồ trăng hoa rồi bỏ đi. Tôi đứng như trời trồng, khóc tức tưởi.

Tôi gọi điện, rồi đến trường tìm Tuấn. Không được, lại chạy đến nhà trọ, chủ nhà bảo anh chuyển chỗ mới. Tìm đến bạn anh thì nghe nói anh đau khổ vì tình yêu, chuyển chỗ mới, không muốn cho ai biết vì muốn yên tĩnh. Tôi chờ từng ngày anh liên lạc để giải thích cho anh hiểu.

Thế nhưng, ngày nối ngày không thấy bóng xuất hiện. Rồi anh ra trường và có việc làm ổn định ở một công ty du lịch. Nhưng, phần vì tự ái, phần vì tủi thân, tôi không chủ động tìm gặp anh nữa. Tôi chỉ biết chờ và khóc…

Một năm trôi qua chúng tôi vẫn không gặp được nhau. Tôi có bạn trai mới. Sang ngỏ lời yêu nhưng tôi thấy chưa đến lúc, mặc dù trong lòng cảm mến anh. Có lẽ tôi chưa giải thích được với Tuấn chuyện một năm trước nên thấy nặng nề, áy náy khi yêu ai đó.

Đúng là tình cờ, số phận buộc tôi phải giải quyết cái nợ tình vương vấn ấy. Khi tôi và Sang đang đi dạo ở công viên thì Tuấn xuất hiện. Anh nhìn tôi và Sang một lúc rồi buông lời. “…Sao em không tìm anh. Anh đã chờ em…” và những lời lẽ nặng nề. Sang hiểu chuyện và bảo tôi và Tuấn nên nói chuyện. Sang vào quán cà phê chờ tôi.  

Tôi giải thích câu chuyện một năm trước. Tuấn nghe rồi nói: “Cũng vì lòng tự trọng của anh quá lớn. Đáng lẽ anh phải nghe giải thích, đáng ra anh phải chủ động trong chuyện này.

Một năm qua anh cắm đầu vào học, ra trường lao vào công việc chỉ để quên được em. Hình ảnh em khoác tay một người đàn ông lịch lãm đi ra từ khách sạn đã khiến anh cay cú, khiến anh nghĩ chuyện đã hết, có níu kéo cũng chả để làm gì…

Anh thề quyết giàu có, thành đạt để trả thù cái kiểu đối xử của em. Thế nhưng, giờ đây anh đau đớn khi biết người đó là anh trai em. Chuyện đã một năm, lời giải thích sau một năm, sự ân hận sau một năm. Quá muộn không em? Anh muốn làm lại từ đầu”.

Tôi khóc mà lòng thanh thản. Cái ấm ức chất chứa một năm qua đã được hoá giải. “Gặp lại anh em rất vui. Cứ như ý trời vậy. Cái ngày hiểu lầm ấy có lẽ cũng là ý trời? Nếu ông trời muốn em có anh, muốn chúng ta có nhau thì đâu phải đến giờ chúng ta mới gặp nhau. Biết được anh đã có công việc ổn đinh em yên tâm rồi…”.

Tôi bước đi rất nhanh rời khỏi công viên. Tôi như lao về phía Sang. Đón tôi trở lại Sang không hỏi tôi lời nào. Trên con đường về nhà chúng tôi đi bộ. Sang nói: “Anh hiểu những chất chứa trong lòng em. Anh biết sẽ có ngày em được giải thoát sự ấm ức đó. Anh muốn tối nay, nhận được tin nhắn của em, đó cũng là cách em giúp anh giải quyết cái sự chất chứa trong lòng. Chắc là đến lúc rồi chứ…”.

Tôi cười. Về nhà tôi bỗng hát líu lo. Chưa thật sự vui vì vấn vương tình cũ, nhưng hát vì điều mới mẻ đang rất tươi đẹp. Tôi muốn gửi  tin nhắn cho Sang khi tâm trạng vui nhất.

Em ghét anh, bắt anh cả đời phải chịu đựng em…, tin nhắn được gửi đi lúc 10 giờ đêm. Tít tít – máy tôi vừa kêu vừa rung bần bật nhận tin nhắn. Anh nhận được rồi. Anh lưu tin nhắn này vĩnh viễn. Nếu em sai lời, anh sẽ kiện…

***

Theo 24H

0 nhận xét:

Đăng nhận xét