Dứt tình cũng cần có văn hóa

Em không muốn anh là chiếc vỏ bao diêm đắc thắng và tham lam làm cháy hàng trăm que diêm khác, đến một ngày kia khi vỏ bao đã bạc phếch mới nhận ra rằng mình chưa cháy - thật sự - một - lần - nào.

Đã cuối giờ chiều rồi, mọi người ai nấy vội save những file công việc dang dở, thu xếp tài liệu trên bàn chuẩn bị ra về. Riêng em lòng nặng trĩu nỗi buồn vì sau bao nhiêu chuyện xảy ra giữa anh và em trong thời gian qua làm em mệt mỏi khiến em không muốn rời khỏi phòng.

Anh ơi!.......

Trưa nay em gọi điện để xem anh đã ăn uống thế nào, công việc buổi sáng ra sao? nhưng em thật sự choáng váng khi bị anh khước từ không nghe điện thoại một cách lạnh lùng. Lúc đầu em tưởng do mạng lỗi em cố gọi anh thêm một, hai lần nữa nhưng giờ thì em hiểu anh cố tình lạnh lùng ngắt điện thoại của em.

Giá anh đừng cư xử với em như vậy, giá anh nói với em một lời chia tay cho có đầu, có cuối em làm sao có thể trách anh được, làm sao em có thể giận và hận anh được, đằng này anh lại xử sự với em như thế, lạnh lùng ngắt điện thoại của em, anh đã chối bỏ tình yêu của em dành cho anh. Anh đã tìm cho anh niềm vui mới và tình yêu mới. Cho đến tận bây giờ em vẫn không hiểu vì sao anh lại xa em, em chỉ thấy quặn đau trong tim mỗi khi nghĩ về anh, về những kỷ niệm đã qua.

Em hồn nhiên vô tư và cởi mở, rồi đến một ngày anh đột ngột xuất hiện trước em, mạnh mẽ, ồn ào và căng đầy nhựa sống. Tài sản anh đem đến cho em còn có trăm ngàn lời yêu thương, em ngập tràn trong hạnh phúc vô bờ ấy. Anh giúp đỡ em trong công việc, đón em sau mỗi chiều hết giờ.

Anh thường dậy em “chúng ta là người có học, là người có tri thức và văn hoá phải được thể hiện mọi lúc mọi nơi ngay trong cuộc sống hàng ngày”. Cứ như vậy, càng yêu anh bao nhiêu em càng tìm tòi học hỏi để hoàn thiện hơn trong mắt anh.

Giờ đây, anh quay lại với tình yêu, không một lời chia tay có văn hoá để em hiểu em đã làm điều gì không đúng với anh, có lẽ nào tình yêu không cần những điều kiện ấy, có lẽ nào không yêu thì không cần thể hiện văn hoá nữa đúng không anh?

Anh!...... em không thể gọi; “ anh thân yêu của em” như thường ngày em vẫn gọi được nữa, vì anh quá xa lạ đối với em, gọi thêm một lần nữa thôi là thêm một lần em bị tổn thương bởi sự lừa dối của anh. Em cho anh nợ tình yêu của em mà suốt cuộc đời anh không trả nợ cho em được, vì em là người cao thượng, vì bởi khi yêu người ta ai cũng trở lên cao thượng như thế đấy anh ạ. Em không cần anh đưa ra bất cứ một lý do nào, em không cần anh thanh minh, em chỉ mong anh đừng làm đau lòng thêm một người con gái nào nữa, tình yêu cần sự chung thuỷ và chân thành, chỉ có như vậy anh mới trả hết nợ tình cho em kiếp này thôi.

Khi anh đọc được những suy nghĩ của em thì tình cảm của em dành cho anh chỉ còn sự thương hại không còn tình yêu nữa rồi. Em thiết nghĩ mình đã như que diêm bé bỏng đã cháy một lần trọn vẹn cho tình yêu, em không muốn anh là chiếc vỏ bao diêm đắc thắng và tham lam làm cháy hàng trăm que diêm khác đến một ngày kia khi vỏ bao đã bạc phếch mới nhận ra rằng mình chưa cháy - thật sự - một - lần - nào.

Đừng làm đau lòng thêm một người con gái nào nữa anh nhé. Tình yêu cần sự chân thành và chung thuỷ.

Chúc anh hạnh phúc và thành công!

Em!

Hoàng Thuỷ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét